Chuyển đến nội dung chính

Tôi cần phải ngủ sâu và ngủ đủ giấc

Với tôi thời gian ngủ và ngủ như thế nào phụ thuộc rất nhiều theo tuổi tác và cường độ vận động của bản thân.

Trong kí ức ủa tôi, khi còn chịu sự quản lý về thời gian của người lớn, ngủ khi nào, ngủ bao nhiêu và ngủ tại đâu là do người lớn quy định. Lúc này ngủ không phải theo nhu cầu của cơ thể, mà theo yêu cầu của người khác. Thời điểm đó, hiếm khi nào bản thân chủ động tìm đến với giấc ngủ. Có thể nói đó là thời gian rất quý trọng dành cho việc vui chơi của cá nhân. Và tôi tìm mọi cách có thể để không phải đi ngủ. Vì thời gian khi thức sẽ làm được nhiều việc lắm: xem tivi nè, đi chơi ngoài vườn, đọc truyện... Nhưng trong đó tuyệt không có chuyện đi ngủ. Tôi chỉ đi ngủ theo yêu cầu của người lớn (bị la, bị bắt đi ngủ) thì mới chịu đi ngủ. Còn đi vào giấc ngủ như thế nào và ngủ được trong bao lâu có lẽ là sẽ theo nhu cầu của cơ thể. Thời gian đó, tôi rất muốn thức khuya (để coi phim) và ngủ dậy trễ (ngủ đến khi nào hết muốn ngủ nữa thì thôi). Nhưng công bằng mà nói thì đúng là thời điểm đó cơ thể tôi được ngủ đúng theo nhu cầu cơ thể (ngủ đến khi nào thấy đủ thì mới thôi), cũng rất may rằng tôi được tạo điều kiện cho ngủ đầy đủ. Phần tạo điều kiện này phần lớn là do sự nuông chiều của ba mẹ. Thông thường phải thức dậy đúng giờ để đi đến trường học. Những ngày còn lại không phải đi học sẽ được ngủ đến khi nào chán thì thôi. Người ta thường nói ngủ như vậy là ngủ nướng, nướng đến khi mặt trời treo trên đỉnh đầu (12 giờ trưa) thì mới dậy. Và lúc đó có quan điểm là ngủ nhiều như vậy thì cơ thể sẽ mệt mỏi, nhưng với một đứa trẻ như tôi lúc đó thì đây mới là ngủ, ngủ đến khi nào mình thấy đủ thì thôi. Có nhu cầu được ngủ cho đã, nhưng không có nhu cầu đi ngủ nhé.

Sau thời gian chịu sự quản lý toàn diện của người lớn, tôi bước sang giai đoạn quá độ, giai đoạn này vừa chịu sự quản lý của người lớn vừa có được sự tự giác của bản thân. Lúc đó, bản thân đã có trách nhiệm hơn đối với việc của chính mình (việc đi học, việc đi chơi) và nhận thức được rằng phải ngủ thì mới có sức để mà học mà chơi. Không ngủ thì sau đó khó mà tỉnh táo để đi chơi đi học được. Cụ thể thì thời gian đó việc ngủ và thức sẽ phụ thuộc nhiều vào thời khóa biểu đi học của tôi. Tôi thức dậy để đi học đúng giờ vào buổi sáng, và đi ngủ đúng giờ để ngày mai có thể thức dậy được đúng giờ. Và khi tập trung vào việc học hành, cơ thể lúc này đã cảm nhận được lúc nào cảm thấy mệt, và cần có nhu cầu được đi ngủ. Lúc này đã bắt đầu có nhu cầu được đi ngủ, nhưng không thấy giấc ngủ quan trọng lắm.

Giai đoạn độc lập, là giai đoạn tự quyết định và tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình. Là giai đoạn nhận thức được tầm quan trọng của giấc ngủ. Lúc này tự đã lắng nghe được nhu cầu của cơ thể. Nhận biết được khi nào cơ thể mình cần phải đi ngủ, chứ không còn vô thức làm theo nữa. Giai đoạn này ta sẽ chủ động lên kế hoạch được cho giấc ngủ của chính bản thân mình. Cần phải ngủ lúc nào, ngủ bao nhiêu và ngủ ở đâu. Việc ngủ này ngoài đáp ứng nhu cầu của cơ thể ra còn phải hài hòa với trách nhiệm của bản thân (phải làm việc, phải sống chung với người khác...). Giai đoạn này mới đúng là giai đoạn mà chúng ta cảm thấy giấc ngủ ngon là như thế nào.

Sau một thời gian, cơ thể chúng ta trở nên lão hóa, không còn được khỏe mạnh nữa. Ngoài những bệnh thỉnh thoảng gặp phải thì chúng ta cũng có thể mắc những bệnh mạn tính kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Lúc đó, chúng ta không còn chủ động được nhiều với giấc ngủ của bản thân nữa. Ngoài ý muốn chủ quan rằng tôi muốn ngủ lúc này, tôi muốn ngủ bao nhiêu lâu thì chúng ta còn phải phụ thuộc vào tình trạng bệnh tật mà chúng ta đang mắc phải nữa, nó có thể làm gián đoạn giấc ngủ của chúng ta, hoặc kéo chúng ta bị lệch khỏi chu kỳ ngủ đã quen thuộc. Và để ngủ được một giấc ngủ ngon và sâu đúng như mong đợi là hết sức khó khăn. Giai đoạn này chúng ta mới biết quý giấc ngủ đến chừng nào, chưa nói đến là ngủ ngon ngủ sâu được nhé.

Nói tóm lại để ngủ sâu và ngủ đủ để cơ thể có thể đủ thời gian hồi phục sau một thời gian hoạt động thì chúng ta phải có kế hoạch cho việc ngủ nghỉ thật hợp lý và nghiêm khắc. Vì chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tiếp tục được chu kỳ hoạt động bình thường mà chúng ta cần phải thực hiện trong mấy chục năm trời của cuộc đời. 

Có một số người giấc ngủ sinh lý học không được bình thường thì không thể so sánh được với đây nhé.


Bài đăng phổ biến từ blog này

Sự trì hoãn và sự lười biếng có phải là một hay không?

Lười biếng và Trì hoãn là 1 cặp trạng thái thường đi kèm với nhau. Thường sẽ có nhận định rằng những người lười biếng cũng sẽ là những người hay trì hoãn. Vậy câu hỏi đầu tiên là trì hoãn là gì? Hoãn là dời lại, lùi lại (một mốc thời gian) Trì là giữ lại + nắm chặt lấy, làm chậm lại. Trì hoãn là dừng không thực hiện một kế hoạch, một sự việc nào đó khi biết rằng nếu dừng lại sẽ có những hậu quả không tốt, tiêu cực hoặc theo một chủ đích nào đó, và thường phải mất một thời gian lâu sau mới có thể tiếp tục thực hiện tiếp hoặc có thể dẫn đến bỏ luôn không thực hiện nữa. Như trì hoãn không viết bài là cứ nghĩ đến việc viết bài, rồi lại thôi, không viết, rồi lại nghĩ đến việc viết nữa, rồi lại thôi... Sự trì hoãn thường là một chuỗi: suy nghĩ đến - quyết tâm làm - nhưng lại không làm - rồi lại suy nghĩ đến -..... Kết quả của sự trì hoãn thường sẽ là mất rất nhiều thời gian để từ suy nghĩ chuyển thành hành động và thường kèm theo một loạt những vấn đề phát sinh. Và những lý do đưa ra để giải

Tôi mệt mỏi và suy nhược ra sao

Khi cảm nhận sự mệt mỏi, nhưng sau đó cố gắng vượt qua bằng phương pháp không thích hợp sẽ dẫn đến kiệt sức. Kiệt sức trong một thời gian dài có thể dẫn đến tình trạng suy nhược đó. Một ngày bắt đầu khi báo thức của điện thoại rung và báo thức lúc 5h sáng, cảm giác thiếu ngủ và mắt nặng trĩu kéo tôi chùng lại và phản ứng bằng cách vô thức tắt báo thức, sau đó tự nhủ rằng sẽ ngủ ráng thêm 10ph nữa thôi. Nhưng đời không như là mơ, tôi mở mắt ra thì đồng hồ đã trôi thêm được 1h nữa. Tôi bật dậy để kịp chuẩn bị một cách vô vọng cho hành trình một ngày mới.. Và một ngày làm việc kết thúc bằng việc lê tấm thân về nhà sau một ngày làm việc với tình trạng mờ mắt vì phải dính vào màn hình máy tính, người uể oải vì phải dính vào cái ghế chỗ ngồi suốt ngày. Trên đường về, với một lộ trình từ công ty về đến nhà tôi lại bị kẹt cứng trong các điểm kẹt xe trên đường. Nóng, mệt và bực bội vì xe cứ phải nhích từng chút giữa dòng xe cộ bấm còi inh ỏi, khói bụi, hơi nóng bao vây tứ phía, cái khẩu trang t

Cám dỗ của lười biếng

Tôi thật sự rất lười suy nghĩ, lười làm việc gì đó lặp đi lặp lại nhiều lần. Cái này có phải là lười hay là chán? Đối với nhiều người thì "lười biếng" có thể là một trạng thái tiêu cực, nhưng đối với nhiều người thì đây lại là trạng thái tích cực. Khi xảy ra trạng thái này, có nhiều phản ứng khác nhau: - Có thể là tìm cách để thoát khỏi trạng thái này bằng cách làm gì đó khác với hoạt động hiện tại. Khác với hiện tại có thể tìm một việc khác để tăng cường độ vận động vật lý hoặc cũng có thể là giảm luôn hẳn cường độ vận động (như đi ngủ chẳng hạn) - Cứ để vậy luôn, làm biếng là làm biếng mà, thôi thì nó đang làm biếng thì cứ tà tà vậy đi. Thông thường khi đứng trước một vấn đề thì ta thường có những quyết định theo những chiều hướng sau: 1. Buông bỏ 2. Chấp nhận 3. Cố gắng vượt qua Buông bỏ có thể được đánh giá một sự thất bại, trong tư tưởng sẽ định hình tư duy "À việc này khó, mình không làm được đâu, sau này khỏi làm mất công" Chấp nhận có thể là sự hài lòng hoặc