Chuyển đến nội dung chính

Sao tôi mệt quá vậy nè

Ở một bài nào đó trước đây, tôi có kể cho các bạn nghe về một ngày mệt mỏi te tua tơi tả của tôi rồi. Không phải ngày nào của tôi cũng là một ngày kinh khủng như vậy đâu nhé, đó là một trải nghiệm đặc biệt của tôi thôi. Chứ nếu ngày nào tôi cũng phải trải qua từng đấy điều chắc là tôi không tồn tại nổi đâu. Tôi phải ghi chú điều này lại để không nhiều bạn nghĩ rằng tôi tạo nên một tình huống giả tưởng để xí gạt mọi người. Nhưng xin thưa đó là một trải nghiệm đáng nhớ của tôi đấy các bạn ạ.

Tình huống đó là một ví dụ cho thấy khi người ta bị đẩy đến tình trạng mệt mỏi, thì thường tùy theo sức chịu đựng của mỗi người mà chúng ta sẽ bị đẩy qua đến mức kiệt sức (quá mức cố gắng của chúng ta). Trong tình huống đó tôi đã cố gắng để chịu đựng, chịu đựng liên tục, để đến cuối cùng, đã quá sức chịu đựng của bản thân, quá mệt mỏi, thì sau một hồi chửi trời mắng đất tôi đã bệt xuống và khóc như một đứa con nít (hơi xấu hổ thật mỗi khi nhớ đến cảnh này). Nhưng nó quá sức chịu đựng của tôi lúc đó rồi các bạn ạ. Thời điểm đó, nếu là ai đó khác có thể họ sẽ tìm cách vượt qua tình cảnh đó và có thể có được một kết quả khác tốt hơn tôi. Nhưng lúc đó tôi thật sự đã quá mỏi mệt rồi, con người tôi trở nên yếu đuối và hèn lắm các bạn à. Có thể các bạn có người sẽ cười khinh bỉ tôi, nói thằng này yếu đuối quá, chỉ có vậy thôi mà đã đầu hàng số phận rồi à, không cố gắng thêm một tí nữa thôi thì đời sẽ sang trang mới tốt hơn chẳng hạn,...

Nhưng với tôi, tôi có một suy nghĩ dạng: khi mình cảm thấy mệt mỏi, nghĩ là cơ thể đang cho chúng ta một tín hiệu để báo động rằng cơ thể đã cần phải nghỉ ngơi rồi đấy nhé (có thể là về mặt tâm lý hoặc/ và về mặt thể chất). Sự nghỉ ngơi hoặc một giấc ngủ là một trong những nhu cầu hết sức tự nhiên và đúng của cơ thể chúng ta. Có thể hình dung như sau: cơ thể sau một khoảng thời gian hoạt động thì nó đã đốt sạch năng lượng (năng lượng đang có và năng lượng dự trữ) đồng thời có một lượng chất độc hại đã được sinh ra trong quá trình hoạt động, và cơ thể cần tích lũy lại năng lượng, đào thải lượng chất độc hại đi. Lúc này, cơ thể cần nghỉ ngơi và ngủ. Sau khi ngủ đủ (nhắc lại là ngủ đủ nha), chúng ta thức dậy với một cơ thể trong tình trạng tốt nhất. Nghỉ ngơi đủ hoặc ngủ đủ, chúng ta sẽ luôn cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống, cảm thấy có thể sẵn sàng đương đầu với mọi chuyện. Ngược lại, chúng ta thức dậy với một cảm giác uể oải, mệt mỏi, tâm trạng thì bất an và lo lắng. Lúc này chúng ta luôn muốn được ngủ thêm hoặc thấy mình đang ở tình trạng nước đến cổ rồi, có chạy vắt giò lên cũng đừng mong kịp.

Có những lúc tôi ngủ nhiều lắm, ngủ nhiều lắm các bạn à. Nhưng khi thức giấc, tôi vẫn có cảm giác mệt mỏi, vẫn cảm thấy thiếu ngủ. Sao mệt mỏi vậy nè. Lúc đó tôi có suy nghĩ rằng mình đã ngủ không đủ, nên cơ thể mới có cảm giác mỏi mệt này. Và vấn đề này kéo dài cả một thời gian dài. Lúc nào tôi cũng trong tình trạng mệt mỏi, thiếu ngủ. Giờ sao ta, không lẽ mình bệnh gì rồi. Tôi mua một cái đồng hồ đo giấc ngủ và sau khi mấy ngày đo, tôi nhận thấy rằng nếu tính tổng thời gian ngủ, tôi đã ngủ nhiều hơn bình thường đó nha. Vậy là tôi ngủ đủ số giờ đó. Nhưng sao vẫn mỏi mệt, vẫn thiếu ngủ?

 Vậy là ngủ đủ là sao? Ngủ đủ là tổng số giờ cộng lại bằng số giờ theo trong tiêu chuẩn giấc ngủ đủ là đúng hay không?

Đó là một vấn đề về đánh giá giấc ngủ mà sẽ đề cập đến sau nhé.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Sự trì hoãn và sự lười biếng có phải là một hay không?

Lười biếng và Trì hoãn là 1 cặp trạng thái thường đi kèm với nhau. Thường sẽ có nhận định rằng những người lười biếng cũng sẽ là những người hay trì hoãn. Vậy câu hỏi đầu tiên là trì hoãn là gì? Hoãn là dời lại, lùi lại (một mốc thời gian) Trì là giữ lại + nắm chặt lấy, làm chậm lại. Trì hoãn là dừng không thực hiện một kế hoạch, một sự việc nào đó khi biết rằng nếu dừng lại sẽ có những hậu quả không tốt, tiêu cực hoặc theo một chủ đích nào đó, và thường phải mất một thời gian lâu sau mới có thể tiếp tục thực hiện tiếp hoặc có thể dẫn đến bỏ luôn không thực hiện nữa. Như trì hoãn không viết bài là cứ nghĩ đến việc viết bài, rồi lại thôi, không viết, rồi lại nghĩ đến việc viết nữa, rồi lại thôi... Sự trì hoãn thường là một chuỗi: suy nghĩ đến - quyết tâm làm - nhưng lại không làm - rồi lại suy nghĩ đến -..... Kết quả của sự trì hoãn thường sẽ là mất rất nhiều thời gian để từ suy nghĩ chuyển thành hành động và thường kèm theo một loạt những vấn đề phát sinh. Và những lý do đưa ra để giải

Tôi mệt mỏi và suy nhược ra sao

Khi cảm nhận sự mệt mỏi, nhưng sau đó cố gắng vượt qua bằng phương pháp không thích hợp sẽ dẫn đến kiệt sức. Kiệt sức trong một thời gian dài có thể dẫn đến tình trạng suy nhược đó. Một ngày bắt đầu khi báo thức của điện thoại rung và báo thức lúc 5h sáng, cảm giác thiếu ngủ và mắt nặng trĩu kéo tôi chùng lại và phản ứng bằng cách vô thức tắt báo thức, sau đó tự nhủ rằng sẽ ngủ ráng thêm 10ph nữa thôi. Nhưng đời không như là mơ, tôi mở mắt ra thì đồng hồ đã trôi thêm được 1h nữa. Tôi bật dậy để kịp chuẩn bị một cách vô vọng cho hành trình một ngày mới.. Và một ngày làm việc kết thúc bằng việc lê tấm thân về nhà sau một ngày làm việc với tình trạng mờ mắt vì phải dính vào màn hình máy tính, người uể oải vì phải dính vào cái ghế chỗ ngồi suốt ngày. Trên đường về, với một lộ trình từ công ty về đến nhà tôi lại bị kẹt cứng trong các điểm kẹt xe trên đường. Nóng, mệt và bực bội vì xe cứ phải nhích từng chút giữa dòng xe cộ bấm còi inh ỏi, khói bụi, hơi nóng bao vây tứ phía, cái khẩu trang t

Cám dỗ của lười biếng

Tôi thật sự rất lười suy nghĩ, lười làm việc gì đó lặp đi lặp lại nhiều lần. Cái này có phải là lười hay là chán? Đối với nhiều người thì "lười biếng" có thể là một trạng thái tiêu cực, nhưng đối với nhiều người thì đây lại là trạng thái tích cực. Khi xảy ra trạng thái này, có nhiều phản ứng khác nhau: - Có thể là tìm cách để thoát khỏi trạng thái này bằng cách làm gì đó khác với hoạt động hiện tại. Khác với hiện tại có thể tìm một việc khác để tăng cường độ vận động vật lý hoặc cũng có thể là giảm luôn hẳn cường độ vận động (như đi ngủ chẳng hạn) - Cứ để vậy luôn, làm biếng là làm biếng mà, thôi thì nó đang làm biếng thì cứ tà tà vậy đi. Thông thường khi đứng trước một vấn đề thì ta thường có những quyết định theo những chiều hướng sau: 1. Buông bỏ 2. Chấp nhận 3. Cố gắng vượt qua Buông bỏ có thể được đánh giá một sự thất bại, trong tư tưởng sẽ định hình tư duy "À việc này khó, mình không làm được đâu, sau này khỏi làm mất công" Chấp nhận có thể là sự hài lòng hoặc