Chuyển đến nội dung chính

Sự trì hoãn và mặc cảm tội lỗi

 Trì hoãn ngoài tạo cho chúng ta một khối lượng công việc khổng lồ phải giải quyết và đặt chúng ta trong tình trạng lúc nào cũng căng thẳng, thì việc trì hoãn còn dẫn đến cảm giác tội lỗi dày vò chúng ta mọi lúc mọi nơi.

Cảm giác có tội trong tình huống này là do chúng ta cảm thấy sự trì hoãn của chúng ta là sai trái về đạo đức (chúng ta đang chỉ xét đến khía cạnh đạo đức trong giai đoạn này) vì có một việc mà chúng ta cứ phải dời tới dời lui mà chưa thực hiện và hoàn thành được như mong đợi của bản thân hoặc như đã hứa/ cam kết với người khác. Chúng ta lờ mờ hoặc rõ ràng nhận thấy việc kéo dài như vậy là sai, sai lắm về mặt đạo đức, vì vậy chúng ta mới thấy có lỗi. Cảm giác tội lỗi này sẽ dày vò chúng ta liên tục, nhất là những lúc nghĩ đến việc bị chúng ta trì hoãn.

Nhưng liệu cảm giác có lỗi này có khiến chúng ta vượt qua được và tiến đến việc thực hiện và hoàn thành công việc không?

Xin thưa là có lúc nó sẽ là động lực thúc đẩy chúng ta vượt qua sự trì hoãn để quay về với công việc, nhưng cũng có lúc đúng là đời không như là mơ, chúng ta từ trì hoãn công việc sẽ chuyển sang trì hoãn cả về mặt đạo đức. Chúng ta sẽ tiếp tục sống với cảm giác tội lỗi này và dần dần quen với nó (là tội mà chúng ta nhận thấy đó). Quả thật là đáng sợ khi chúng ta có thể trì hoãn ở mọi lúc, mọi nơi.

Có thể giải thích tâm lý lúc đó như thế này: 

Tôi cảm thấy rất là tội lỗi khi trì hoãn công việc ABC nào đó.

Tôi cũng hiểu tội lỗi này là một điều sai trái về mặt đạo đức đó.

Nhưng mà tôi chưa biết làm sao để làm được việc ABC kia.

Mà giờ này thì không suy nghĩ hay thực hiện được việc ABC kia.

Nên thôi, cứ để đó vậy, ngày mai hay lát nữa mình cũng sẽ làm thôi.

Rồi xong, giờ cũng chưa làm được việc ABC

Mình thật là tội lỗi mà.

Nhưng mà giờ thì có làm ABC nữa thì cũng không kịp.

....

"Người trì hoãn sẽ trì hoãn mọi lúc, mọi nơi" câu này có vẻ đúng đó nhỉ. Ngay cả việc nhận ra có tội và vượt qua được mà cũng trì hoãn được nữa là!

Khi đã trì hoãn về mặt tội lỗi thì cuộc sống cũng rất là nặng nề vì nó đang trong 1 cái vòng lẩn quẩn mà không cách nào thoát ra được.

Vì không thoát ra được, nên sẽ dẫn tiếp đến một cảm giác khác nữa...

Bài đăng phổ biến từ blog này

Sự trì hoãn và sự lười biếng có phải là một hay không?

Lười biếng và Trì hoãn là 1 cặp trạng thái thường đi kèm với nhau. Thường sẽ có nhận định rằng những người lười biếng cũng sẽ là những người hay trì hoãn. Vậy câu hỏi đầu tiên là trì hoãn là gì? Hoãn là dời lại, lùi lại (một mốc thời gian) Trì là giữ lại + nắm chặt lấy, làm chậm lại. Trì hoãn là dừng không thực hiện một kế hoạch, một sự việc nào đó khi biết rằng nếu dừng lại sẽ có những hậu quả không tốt, tiêu cực hoặc theo một chủ đích nào đó, và thường phải mất một thời gian lâu sau mới có thể tiếp tục thực hiện tiếp hoặc có thể dẫn đến bỏ luôn không thực hiện nữa. Như trì hoãn không viết bài là cứ nghĩ đến việc viết bài, rồi lại thôi, không viết, rồi lại nghĩ đến việc viết nữa, rồi lại thôi... Sự trì hoãn thường là một chuỗi: suy nghĩ đến - quyết tâm làm - nhưng lại không làm - rồi lại suy nghĩ đến -..... Kết quả của sự trì hoãn thường sẽ là mất rất nhiều thời gian để từ suy nghĩ chuyển thành hành động và thường kèm theo một loạt những vấn đề phát sinh. Và những lý do đưa ra để giải

Tôi mệt mỏi và suy nhược ra sao

Khi cảm nhận sự mệt mỏi, nhưng sau đó cố gắng vượt qua bằng phương pháp không thích hợp sẽ dẫn đến kiệt sức. Kiệt sức trong một thời gian dài có thể dẫn đến tình trạng suy nhược đó. Một ngày bắt đầu khi báo thức của điện thoại rung và báo thức lúc 5h sáng, cảm giác thiếu ngủ và mắt nặng trĩu kéo tôi chùng lại và phản ứng bằng cách vô thức tắt báo thức, sau đó tự nhủ rằng sẽ ngủ ráng thêm 10ph nữa thôi. Nhưng đời không như là mơ, tôi mở mắt ra thì đồng hồ đã trôi thêm được 1h nữa. Tôi bật dậy để kịp chuẩn bị một cách vô vọng cho hành trình một ngày mới.. Và một ngày làm việc kết thúc bằng việc lê tấm thân về nhà sau một ngày làm việc với tình trạng mờ mắt vì phải dính vào màn hình máy tính, người uể oải vì phải dính vào cái ghế chỗ ngồi suốt ngày. Trên đường về, với một lộ trình từ công ty về đến nhà tôi lại bị kẹt cứng trong các điểm kẹt xe trên đường. Nóng, mệt và bực bội vì xe cứ phải nhích từng chút giữa dòng xe cộ bấm còi inh ỏi, khói bụi, hơi nóng bao vây tứ phía, cái khẩu trang t

Cám dỗ của lười biếng

Tôi thật sự rất lười suy nghĩ, lười làm việc gì đó lặp đi lặp lại nhiều lần. Cái này có phải là lười hay là chán? Đối với nhiều người thì "lười biếng" có thể là một trạng thái tiêu cực, nhưng đối với nhiều người thì đây lại là trạng thái tích cực. Khi xảy ra trạng thái này, có nhiều phản ứng khác nhau: - Có thể là tìm cách để thoát khỏi trạng thái này bằng cách làm gì đó khác với hoạt động hiện tại. Khác với hiện tại có thể tìm một việc khác để tăng cường độ vận động vật lý hoặc cũng có thể là giảm luôn hẳn cường độ vận động (như đi ngủ chẳng hạn) - Cứ để vậy luôn, làm biếng là làm biếng mà, thôi thì nó đang làm biếng thì cứ tà tà vậy đi. Thông thường khi đứng trước một vấn đề thì ta thường có những quyết định theo những chiều hướng sau: 1. Buông bỏ 2. Chấp nhận 3. Cố gắng vượt qua Buông bỏ có thể được đánh giá một sự thất bại, trong tư tưởng sẽ định hình tư duy "À việc này khó, mình không làm được đâu, sau này khỏi làm mất công" Chấp nhận có thể là sự hài lòng hoặc