Trì hoãn ngoài tạo cho chúng ta một khối lượng công việc khổng lồ phải giải quyết và đặt chúng ta trong tình trạng lúc nào cũng căng thẳng, thì việc trì hoãn còn dẫn đến cảm giác tội lỗi dày vò chúng ta mọi lúc mọi nơi.
Cảm giác có tội trong tình huống này là do chúng ta cảm thấy sự trì hoãn của chúng ta là sai trái về đạo đức (chúng ta đang chỉ xét đến khía cạnh đạo đức trong giai đoạn này) vì có một việc mà chúng ta cứ phải dời tới dời lui mà chưa thực hiện và hoàn thành được như mong đợi của bản thân hoặc như đã hứa/ cam kết với người khác. Chúng ta lờ mờ hoặc rõ ràng nhận thấy việc kéo dài như vậy là sai, sai lắm về mặt đạo đức, vì vậy chúng ta mới thấy có lỗi. Cảm giác tội lỗi này sẽ dày vò chúng ta liên tục, nhất là những lúc nghĩ đến việc bị chúng ta trì hoãn.
Nhưng liệu cảm giác có lỗi này có khiến chúng ta vượt qua được và tiến đến việc thực hiện và hoàn thành công việc không?
Xin thưa là có lúc nó sẽ là động lực thúc đẩy chúng ta vượt qua sự trì hoãn để quay về với công việc, nhưng cũng có lúc đúng là đời không như là mơ, chúng ta từ trì hoãn công việc sẽ chuyển sang trì hoãn cả về mặt đạo đức. Chúng ta sẽ tiếp tục sống với cảm giác tội lỗi này và dần dần quen với nó (là tội mà chúng ta nhận thấy đó). Quả thật là đáng sợ khi chúng ta có thể trì hoãn ở mọi lúc, mọi nơi.
Có thể giải thích tâm lý lúc đó như thế này:
Tôi cảm thấy rất là tội lỗi khi trì hoãn công việc ABC nào đó.
Tôi cũng hiểu tội lỗi này là một điều sai trái về mặt đạo đức đó.
Nhưng mà tôi chưa biết làm sao để làm được việc ABC kia.
Mà giờ này thì không suy nghĩ hay thực hiện được việc ABC kia.
Nên thôi, cứ để đó vậy, ngày mai hay lát nữa mình cũng sẽ làm thôi.
Rồi xong, giờ cũng chưa làm được việc ABC
Mình thật là tội lỗi mà.
Nhưng mà giờ thì có làm ABC nữa thì cũng không kịp.
....
"Người trì hoãn sẽ trì hoãn mọi lúc, mọi nơi" câu này có vẻ đúng đó nhỉ. Ngay cả việc nhận ra có tội và vượt qua được mà cũng trì hoãn được nữa là!
Khi đã trì hoãn về mặt tội lỗi thì cuộc sống cũng rất là nặng nề vì nó đang trong 1 cái vòng lẩn quẩn mà không cách nào thoát ra được.
Vì không thoát ra được, nên sẽ dẫn tiếp đến một cảm giác khác nữa...