Chuyển đến nội dung chính

Cám dỗ của lười biếng

Tôi thật sự rất lười suy nghĩ, lười làm việc gì đó lặp đi lặp lại nhiều lần. Cái này có phải là lười hay là chán?

Đối với nhiều người thì "lười biếng" có thể là một trạng thái tiêu cực, nhưng đối với nhiều người thì đây lại là trạng thái tích cực. Khi xảy ra trạng thái này, có nhiều phản ứng khác nhau:

- Có thể là tìm cách để thoát khỏi trạng thái này bằng cách làm gì đó khác với hoạt động hiện tại. Khác với hiện tại có thể tìm một việc khác để tăng cường độ vận động vật lý hoặc cũng có thể là giảm luôn hẳn cường độ vận động (như đi ngủ chẳng hạn)

- Cứ để vậy luôn, làm biếng là làm biếng mà, thôi thì nó đang làm biếng thì cứ tà tà vậy đi.

Thông thường khi đứng trước một vấn đề thì ta thường có những quyết định theo những chiều hướng sau:

1. Buông bỏ

2. Chấp nhận

3. Cố gắng vượt qua

Buông bỏ có thể được đánh giá một sự thất bại, trong tư tưởng sẽ định hình tư duy "À việc này khó, mình không làm được đâu, sau này khỏi làm mất công"

Chấp nhận có thể là sự hài lòng hoặc thỏa hiệp với vấn đề, có thể là "Ừ thì cũng đang làm mà, làm được tới đâu hay tới đó" và theo thời gian, sự mệt mỏi tăng lên cao, sẽ chuyển về lại trạng thái 1 "Mệt quá rồi, thôi không làm nổi nữa đâu, bỏ đi"

Cố gắng vượt qua, có thể là làm lại việc đó với sự nỗ lực và kiên trì để có thể tìm đến được ngưỡng vượt qua hoặc suy nghĩ cách để thực hiện việc đó tốt hơn.

Nhưng cũng có thể có những nhận định khác chứ, đâu phải chỉ có 1 khuôn trên!

Buông bỏ có thể là sự giải thoát tâm lý, khi buông bỏ được ta sẽ rũ bỏ được mọi thứ làm phiền não ta, giống như ta xé đi tờ giấy nháp và bắt đầu với một tờ giấy mới. Nghe có vẻ là điều hợp lý trong trường hợp này đúng không? Buông bỏ về nghĩa đen có thể là bỏ một thứ gì đó khỏi tay của mình, và tay sẽ trở nên tự do vì không phải cầm nắm gì khác. Nhẹ tay hơn là chắc. Nhưng buông bỏ nhiều, cũng sẽ trở thành thói quen. Việc quen với suy nghĩ "nặng thì buông cho nhẹ", và cứ vậy theo tư duy này làm mãi thì cuộc đời sẽ trở thành những chuỗi ngày thất bại trong mắt người khác đó nhé.

Chấp nhận cũng có thể là không đúng, khi mà chúng ta chấp nhận thỏa hiệp với điều sai trái. Chúng ta chấp nhận một vấn đề không đúng là bình thường, thì lần đầu sẽ là cả một quyết định, nhưng qua lần kế sẽ giảm đi một chút chỉ còn là hơi cắn rứt một xíu thôi, qua lần nữa nữa thì chúng ta đã mặc định xem điều sai đó là đúng... Và cứ như vậy, về sau mặc định chúng ta sẽ làm sai mà cứ nghĩ là đang làm đúng và vui vẻ với điều này để sống. Vậy là đúng hay sai đây!?

Cố gắng vượt qua có tích cực không? Khi mà nhiều lúc điều này sẽ làm chúng ta có tâm lý không bằng lòng với tất cả mọi thứ. Cảm giác rất khó chịu khi cái hình tròn nó không được tròn, ngọt không được ngọt... Sẽ rất khó chịu khi bạn phải sống gần một con người như vậy đó.

Và lười biếng ở đây là sao!?

Người bị coi là lười biếng khi mà không chịu làm một việc gì đó như những người khác. À đây có thể là sự ganh tị khi mọi người đều phải làm, trong khi một kẻ còn lại không phải làm. À nhưng nếu là cả đám đều được ăn ngon, một thằng con lại không được ăn thì có coi là lười biếng không?

...

Tới đây không có viết tiếp nữa thì cũng coi là lười biếng không!?

Uh thì thôi, lười quá, không viết nữa, để viết tiếp trong một bài nữa vậy.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Sự trì hoãn và sự lười biếng có phải là một hay không?

Lười biếng và Trì hoãn là 1 cặp trạng thái thường đi kèm với nhau. Thường sẽ có nhận định rằng những người lười biếng cũng sẽ là những người hay trì hoãn. Vậy câu hỏi đầu tiên là trì hoãn là gì? Hoãn là dời lại, lùi lại (một mốc thời gian) Trì là giữ lại + nắm chặt lấy, làm chậm lại. Trì hoãn là dừng không thực hiện một kế hoạch, một sự việc nào đó khi biết rằng nếu dừng lại sẽ có những hậu quả không tốt, tiêu cực hoặc theo một chủ đích nào đó, và thường phải mất một thời gian lâu sau mới có thể tiếp tục thực hiện tiếp hoặc có thể dẫn đến bỏ luôn không thực hiện nữa. Như trì hoãn không viết bài là cứ nghĩ đến việc viết bài, rồi lại thôi, không viết, rồi lại nghĩ đến việc viết nữa, rồi lại thôi... Sự trì hoãn thường là một chuỗi: suy nghĩ đến - quyết tâm làm - nhưng lại không làm - rồi lại suy nghĩ đến -..... Kết quả của sự trì hoãn thường sẽ là mất rất nhiều thời gian để từ suy nghĩ chuyển thành hành động và thường kèm theo một loạt những vấn đề phát sinh. Và những lý do đưa ra để giải

Tôi mệt mỏi và suy nhược ra sao

Khi cảm nhận sự mệt mỏi, nhưng sau đó cố gắng vượt qua bằng phương pháp không thích hợp sẽ dẫn đến kiệt sức. Kiệt sức trong một thời gian dài có thể dẫn đến tình trạng suy nhược đó. Một ngày bắt đầu khi báo thức của điện thoại rung và báo thức lúc 5h sáng, cảm giác thiếu ngủ và mắt nặng trĩu kéo tôi chùng lại và phản ứng bằng cách vô thức tắt báo thức, sau đó tự nhủ rằng sẽ ngủ ráng thêm 10ph nữa thôi. Nhưng đời không như là mơ, tôi mở mắt ra thì đồng hồ đã trôi thêm được 1h nữa. Tôi bật dậy để kịp chuẩn bị một cách vô vọng cho hành trình một ngày mới.. Và một ngày làm việc kết thúc bằng việc lê tấm thân về nhà sau một ngày làm việc với tình trạng mờ mắt vì phải dính vào màn hình máy tính, người uể oải vì phải dính vào cái ghế chỗ ngồi suốt ngày. Trên đường về, với một lộ trình từ công ty về đến nhà tôi lại bị kẹt cứng trong các điểm kẹt xe trên đường. Nóng, mệt và bực bội vì xe cứ phải nhích từng chút giữa dòng xe cộ bấm còi inh ỏi, khói bụi, hơi nóng bao vây tứ phía, cái khẩu trang t